Những
câu kinh này quý Phật tử đã nằm lòng thì đạo đức nhân bản là ở tại đó.
Bây giờ
quý vị còn nghi ngờ đạo đức này là của chúng tôi bịa đặt ra không? Hay là của Đức
Phật?
Vì
lợi ích cho con người trên hành tinh này, chúng tôi sẽ cố gắng triển khai nền đạo
đức nhân bản của Đạo Phật.
Thứ
nhất là làm sáng tỏ lại Đạo Phật.
Thứ
hai giúp cho con người có một nền đạo đức nhân bản để thoát ra khỏi bản chất
loài cầm thú.
Nhưng
dù sao ai có nói gì, nói như thế nào, chúng tôi cũng đều chấp nhận. Vì biết rằng mọi người hiện giờ
mang đầy ắp những kiến giải và kiến chấp rất nặng, khi vạch ra những cái sai của
kiến chấp đó thì họ đỏ mặt tía tai tức giận sân lên không còn trí tuệ tự xét lại
những kiến chấp và kiến giải của mình đúng chỗ nào, sai chỗ nào.
Quán
xét lại giáo pháp của Đức Phật “Giới, Định, Tuệ”, nhưng
kỳ thật không ngoài pháp Sơ Thiện, Trung Thiện và Hậu Thiện, tức là đạo đức
nhân bản không làm khổ mình, khổ người. Đạo đức nhân bản tức là đạo đức nhân quả thiện ác, đạo
đức nhân quả thiện ác tức là ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng
thiện pháp, đó là phương cách để mọi người sống trong thiện pháp và loại trừ
các ác pháp. Sống trong thiện pháp và đoạn dứt
các ác pháp là sống trong đạo đức không làm khổ mình, khổ người, không làm khổ
mình khổ người là tâm bất động, tâm bất động là mục đích của Đạo Phật. Cho nên, Phật dạy: “Mục đích của đạo Ta, không phải giới
luật, không phải thiền định, không phải trí tuệ mà là tâm bất động giải thoát”.
Lời xác quyết này trong Kinh Nguyên Thủy rất rõ ràng, vậy mà Kinh sách phát triển
dám bảo rằng: “Giác ngộ hay Đại giác” là mục đích của Đạo Phật.
Xét
ra các pháp mà Đức Phật đã dạy, từ Giới luật, Thiền định và Trí tuệ, đâu
đâu Đức Phật cũng dạy chúng ta tu tập ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng
thiện pháp.
Xét
về giới luật: cấm sát sanh, trộm cắp, tà dâm, vọng ngữ, v.v.. Không phải đây là pháp ngăn ác diệt ác
pháp sao?
Xét
về thiền định: ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền, diệt tầm tứ nhập Nhị Thiền, xả
hỷ nhập Tam Thiền, xả lạc khổ xả niệm thanh tịnh nhập Tứ Thiền ... Không phải
đây là pháp ngăn ác diệt ác pháp sao?
Xét
về trí tuệ: tri kiến giải thoát trên Tứ Niệm Xứ để khắc phục tham ưu. Khắc phục
tham ưu ... không phải là ngăn ác diệt ác pháp sao?
Xét
về trí tuệ khổ, tập, diệt, đạo để thấu suốt chân lý đời sống của con người. Khiến
chúng ta nhàm chán thân phận làm người, đó không phải là pháp ngăn ác diệt ác
pháp sao?
Xét
về Đạo đế: Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng, Chánh
Tinh Tấn, không phải là pháp ngăn ác diệt ác pháp sao?
Chánh
Niệm và Chánh Định diệt tầm tứ xả tưởng và xả thọ để làm chủ sự sống chết thì
không phải pháp ngăn ác diệt ác pháp sao?
Tất
cả các pháp môn của Đạo Phật đều đi về một chiều hướng ngăn ác diệt ác pháp, để
đưa con người đến chỗ an vui hạnh phúc chân thật không làm khổ mình, khổ người, sống ngay giữa cuộc đời này.
Giáo
pháp của Đức Phật là một giáo pháp dạy về đạo đức làm người, đạo đức nhân bản,
để mọi người thoát ra khỏi bản năng của loài thú vật, nhờ thoát khỏi bản năng
loài thú vật nên không còn làm khổ cho nhau nữa và tất cả chúng sanh.
Xét
qua những lời dạy trên đây của Đức Phật để chứng minh đạo đức nhân bản không
làm khổ mình, khổ người không phải
chúng tôi mới đặt ra như Thầy Chơn Đức đã nói: “Phải xem lại pháp môn của
Thầy, Thầy lấy đệ tử để thí nghiệm pháp môn của mình ...”. Những pháp chúng tôi dạy từ Giới, Định, Tuệ đều
của Phật Giáo, chúng tôi chẳng có chế ra một pháp môn nào mới cả, vì những pháp
này là những bài Kinh trong Tạng Kinh Nguyên Thủy Pali bằng giấy trắng mực đen
vẫn còn rõ ràng.
Hôm
nay chúng tôi dạy về đạo đức lòng thương yêu để cho mọi người thực hiện lòng
yêu thuơng ấy đúng chỗ, đúng lúc để không làm khổ mình, khổ người và khổ các loài chúng sanh.
Trong
cuộc sống con người, muốn được yên vui hạnh
phúc không gì hơn là con người phải sống có đạo đức. Đạo đức về lòng thương yêu
là một thứ đạo đức rất cần thiết và quan trọng cho cuộc sống con người. Nếu con
người không có đạo đức về lòng thương yêu thì con người như cây đá.
Như
trên chúng tôi đã nói mọi loài động vật đều có lòng yêu thương, nhưng chỉ vì đặt
sai hướng thành ra không có đạo đức. Thầy Từ Minh, Minh Tông, Chơn Đức, v.v.. không phải là những người không có tình
thương, nhưng vì tình thương ấy đặt sai hướng nên mất đạo đức làm người, trở
thành những người học trò bất nghĩa.
Thật
đáng thương thay cho họ là những người tu hành theo Phật Giáo mà đạo đức thì
không bằng người thế tục, họ có trình độ học thức đại học, trên đại học thế mà
đạo đức làm người họ là con số không.
Sau
những năm tháng chúng tôi dẫn dắt những người đệ tử từng bước đi trên sự tu tập,
họ đã té xuống đứng lên nhiều lần, nhưng chúng tôi không nản lòng, cố sức mình
dìu dắt cho họ đến nơi đến chốn, phần nhiều họ là những người bệnh thiền, nên chúng tôi càng vất vả hơn. Họ là
những người đồng kiến chấp, nên đẽo gọt đập phá dần dần để cho họ xả những loại
pháp môn độc tố đã ăn ngấm vào thân tâm của họ.
Cho nên, đến những giây phút vượt
qua khó khăn nhất là lúc bấy giờ họ phá kỷ luật “Độc Cư”, để rồi bao nhiêu công lao của chúng tôi và
công sức của họ đã trở thành mây khói và cuối cùng họ trở thành những người bất
nghĩa.
Riêng
chúng tôi ngậm ngùi và tự trách mình sao không mạnh dạn dạy cho họ đạo đức vào
buổi học đầu tiên mà lại dạy họ tu tập thiền định, để rồi thiền định đâu không
thấy mà chỉ thấy một tai hại rất lớn là họ đã sống trong tưởng giải của những kẻ
ngông cuồng.
Đúng vậy, con đường này, con đường
Đại Thừa và Thiền Đông Độ đã dẫn dắt muôn người vào thế giới tưởng.
Chúng tôi
đã biết những điều này, nhưng chỉ sợ đụng chạm đến Thầy Tổ của mình, nên nhẹ
nhàng lôi cho họ ra khỏi lộ trình này để đi về hướng đạo đức.
Cuối
cùng chẳng có người đệ tử nào mà không phá giới luật đức hạnh. Do những nguyên
nhân trên đây mà đạo đức làm người ra đời.
